Nguyễn Thế
Kiệt(*)
Thực tiễn
của 20 năm đổi mới ở nước ta cho thấy, việc giải quyết mối quan hệ giữa Đảng và
Nhà nước là vấn đề có tầm quan trọng đặc biệt trong quá trình xây dựng Nhà nước
pháp quyền xã hội chủ nghĩa. Để giải quyết đúng đắn mối quan hệ này, chúng ta
cần phải tăng cường vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước; cần phân định
rõ chức năng giữa Đảng và Nhà nước, từng bước xác định rõ nội dung, phạm vi,
mức độ quan hệ giữa sự lãnh đạo của Đảng và sự quản lý của Nhà nước; đồng thời,
tiếp tục đổi mới quá trình thể chế hoá chủ trương, đường lối của Đảng thành
hoạt động của Nhà nước và nâng cao hiệu quả quản lý của Nhà nước trong mọi lĩnh
vực của đời sống kinh tế – xã hội.
Đổi mới tư
duy (trước hết là tư duy kinh tế), về thực chất, là trở lại với tư duy biện
chứng để nhìn nhận sự vật đúng như nó vốn có chứ không phải như cái ta muốn có.
Đổi mới tư duy về xây dựng bộ máy nhà nước hiện nay là "một trong những
vấn đề phức tạp nhất, khó khăn nhất", nhưng lại là vấn đề "rất cơ
bản, rất mấu chốt trong toàn bộ chính trị"(1). Xây dựng Nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam, trước hết phải phù hợp với những nội dung và
các giá trị tư tưởng mà văn minh nhân loại đã đạt được. Từ nhà nước pháp trị
đến nhà nước pháp quyền tư sản, từ nhà nước pháp quyền tư sản đến nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa là một quá trình phủ định biện chứng, diễn ra liên tục.
Nội hàm của khái niệm nhà nước pháp quyền cùng với những khái niệm tự do, dân
chủ, công dân ngày càng được mở rộng, đầy đủ hơn. Vấn đề này, trong những năm
qua, ở nước ta, đã có khá nhiều công trình nghiên cứu và cũng đã đạt được những
kết quả nhất định. Tuy nhiên, cho đến nay, vẫn còn không ít những điểm nổi cộm,
như làm thế nào để xây dựng Nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam ngày càng lớn
mạnh; làm thế nào để làm trong sạch bộ máy Đảng và Nhà nước khi tệ nạn quan
liêu, tham nhũng đã trở thành quốc nạn; việc giải quyết mối quan hệ giữa Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa và Đảng cầm quyền ở Việt Nam cần có những nội
dung gì... Đây là những vấn đề cần tiếp tục đi sâu nghiên cứu để làm sáng tỏ
thêm. Trong phạm vi bài này, chúng tôi chỉ bàn về mối quan hệ giữa Đảng và Nhà
nước trong việc xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam hiện
nay.
Chúng ta đều
biết, đường lối đổi mới do Đại hội VI của Đảng khởi xướng đã đặt ra chủ trương
phải "cải cách lớn" bộ máy nhà nước. Nhưng, phải đến Hội nghị đại
biểu toàn quốc giữa nhiệm kỳ khóa VII, Đảng ta mới khẳng định chủ trương
"xây dựng Nhà nước pháp quyền Việt Nam của nhân dân, do nhân dân, vì nhân
dân". Nội dung chủ yếu của nhiệm vụ này là: "Tiếp tục xây dựng và
từng bước hoàn thiện Nhà nước pháp quyền Việt Nam. Đó là Nhà nước của nhân dân,
do nhân dân, vì nhân dân, quản lý mọi mặt đời sống xã hội bằng pháp luật, đưa
đất nước phát triển theo định hướng xã hội chủ nghĩa". Đây là lần đầu tiên
trong Văn kiện quan trọng của Đảng chính thức sử dụng thuật ngữ nhà nước
pháp quyền và nêu cụ thể, toàn diện những quan điểm, nguyên tắc, nội dung
xây dựng Nhà nước pháp quyền Việt Nam và nó trở thành chủ trương có tầm chiến
lược, định hướng cho toàn bộ quá trình và nội dung đổi mới tổ chức, hoạt động
của Nhà nước.
Đại hội VIII
nhấn mạnh vấn đề xây dựng, kiện toàn bộ máy nhà nước vững mạnh, trong sạch, có
hiệu lực và hiệu quả và đã cụ thể hóa các nhiệm vụ xây dựng, kiện toàn bộ máy
nhà nước(2). Đặc biệt, Đại hội lần thứ IX của Đảng đã khẳng định và nhấn mạnh
thêm: "Nhà nước ta là công cụ chủ yếu để thực hiện quyền làm chủ của nhân
dân, là nhà nước pháp quyền của dân, do dân, vì dân. Quyền lực nhà nước
là thống nhất, có sự phân công và phối hợp giữa các cơ quan nhà nước trong việc
thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp. Nhà nước quản lý xã hội bằng
pháp luật. Mọi cơ quan, tổ chức, cán bộ, công chức, mọi công dân có nghĩa vụ
chấp hành Hiến pháp và pháp luật"(3). Đại hội X của Đảng khẳng định:
"Nhà nước ta là Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa"(4).
Như vậy, có
thể nói, kết quả nhận thức về Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa của Đảng ta
là quá trình không ngừng tìm tòi, nghiên cứu, tiếp thu có chọn lọc tinh hoa của
nhân loại, không sao chép, rập khuôn, giáo điều, mà luôn sáng tạo để vận dụng
một cách linh hoạt vào thực tiễn lịch sử cách mạng Việt Nam. Và, chỉ có nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa dưới sự lãnh đạo của Đảng mới là công cụ có
đầy đủ hiệu lực để quản lý sự nghiệp xây dựng một nước Việt Nam “dân giàu, nước
mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”.
Ở đây, cần
phân biệt nhà nước pháp quyền tư sản và nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa.
Trong lịch sử nhân loại, nhà nước pháp quyền biểu hiện dưới nhiều hình thức,
nhưng khái quát lại chỉ có hai loại: nhà nước pháp quyền tư sản và nhà nước
pháp quyền xã hội chủ nghĩa. Loại thứ nhất trải qua mấy trăm năm lịch sử. Loại
thứ hai ra đời trong thế kỷ XX và còn rất ít kinh nghiệm tổ chức xây dựng.
Những nhà nước xã hội chủ nghĩa trước đây đã ít nhiều có tính pháp quyền, song
chưa phải là nhà nước pháp quyền và trên thực tế, vấn đề xây dựng Nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa được Đảng ta đặt ra cách đây không lâu(5).
Mặt khác, chúng ta tạo lập Nhà nước xã hội chủ nghĩa không phải là "đập
tan" nhà nước cũ, mà bằng cách chuyển dần từ Nhà nước Dân chủ Nhân dân
thành Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa. Về bản chất, hai nhà nước này đều
là chính quyền của nhân dân, được tổ chức và hoạt động theo nguyên tắc tất cả
quyền lực nhà nước thuộc về nhân dân. Như vậy, Nhà nước pháp quyền Việt Nam
được xây dựng trên cơ sở nhà nước hiện có, trên cơ sở đổi mới và không ngừng
hoàn thiện, nâng nhà nước hiện có lên một tầm cao mới, và đây là một quá trình
lâu dài. Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam khác về bản chất với nhà
nước pháp quyền tư sản. Điều này được quy định một cách khách quan trên cơ sở
kinh tế và chế độ chính trị của chủ nghĩa xã hội. Sự khác biệt đó biểu hiện ở
bản chất giai cấp, tính dân tộc, tính nhân dân của nhà nước, chúng hòa quyện
vào nhau, được quán triệt, cụ thể hóa, thể chế hóa và thực hiện trên mọi lĩnh
vực, mọi tổ chức, hoạt động của nhà nước. Và, cũng chỉ có nhà nước mang bản
chất giai cấp công nhân, hoạt động theo đường lối, quan điểm của Đảng tiên
phong của giai cấp công nhân mới đại biểu cho lợi ích chung của nhân dân lao
động, của toàn dân tộc. Vì vậy, việc tìm kiếm, xây dựng những thiết chế, cơ chế
nhà nước như thế nào cho phù hợp với đặc điểm và truyền thống dân tộc, cũng như
trình độ phát triển kinh tế - xã hội, trình độ dân trí, đảm bảo tất cả quyền
lực nhà nước thuộc về nhân dân luôn có ý nghĩa quan trọng. Ở đây, chúng ta cần
chú ý giải quyết tốt các vấn đề cơ bản sau:
- Một
là, tăng cường vai trò lãnh đạo của Đảng đối với Nhà nước.
Đây không
phải là vấn đề mới, nhưng lại là vấn đề có tính nguyên tắc để bảo đảm bản chất
xã hội chủ nghĩa của nhà nước, bảo đảm sự thống nhất giữa tính giai cấp với
tính nhân dân, tính dân tộc của nhà nước. Các thuật ngữ "đảng cầm
quyền", "đảng chấp chính", đảng "nắm chính quyền" đã
được dùng từ lâu ở các nước phương Tây để chỉ rõ vai trò, vị thế và trách nhiệm
của một đảng khi đã có chính quyền, phân biệt đảng nắm chính quyền với đảng
không nắm chính quyền, chưa giành được chính quyền hoặc ở vị thế đối lập. Đảng
cầm quyền có nghĩa là đảng lãnh đạo chính quyền, làm cho mọi hoạt động của
chính quyền thể hiện và thực hiện tư tưởng, đường lối của đảng đó, phù hợp với
lập trường và phục vụ cho lợi ích của giai cấp, tầng lớp mà đảng đó đại diện(6).
Trong thời đại ngày nay, không có nhà nước nào, kể cả nhà nước tư sản, nhà nước
vô sản, mà không chịu sự chi phối của một đảng chính trị nhất định.
Ở Việt Nam
hiện nay, Đảng cầm quyền tức là chính quyền thuộc về nhân dân và chịu sự lãnh
đạo của Đảng. Đây không phải đơn thuần là vấn đề học thuật, từ ngữ, mà bắt
nguồn từ những nhu cầu rất cơ bản của thực tiễn cách mạng Việt Nam và của Đảng
cầm quyền. Tại Đại hội IX, Đảng ta đã khẳng định: "Xây dựng nhà nước pháp
quyền xã hội chủ nghĩa dưới sự lãnh đạo của Đảng"(7).
Điều đó vừa khẳng định vai trò của Đảng đối với chính quyền và đối với toàn xã
hội, vừa có ý nghĩa là phương thức lãnh đạo của Đảng cần phải có sự thay đổi
căn bản so với thời kỳ chưa giành chính quyền. Là lực lượng lãnh đạo toàn xã
hội, Đảng phải chịu trách nhiệm toàn diện và cao nhất trước nhân dân về cả sự
phát triển xã hội lẫn nâng cao đời sống của nhân dân, năng lực và phẩm chất của
bộ máy nhà nước. Đảng lãnh đạo toàn diện, tức là lãnh đạo các cơ quan nhà nước
(lập pháp, hành pháp và tư pháp). Hoạt động của Nhà nước được thực hiện ở tất
cả các cấp, Đảng không chia sẻ quyền lãnh đạo cho bất kỳ một lực lượng chính
trị nào. Mặt khác, Đảng phải bằng mọi cách phát huy cao nhất vai trò của Nhà
nước. Hai mặt đó là thống nhất, quan hệ biện chứng với nhau. Đảng chỉ có thể
hoàn thành sứ mệnh lãnh đạo của mình khi xây dựng được Nhà nước vững mạnh, hoạt
động có hiệu lực và có hiệu quả cao, tôn trọng và hết lòng phục vụ nhân dân.
Để hoàn
thành nhiệm vụ này, Đảng phải tự đổi mới, phải xây dựng Đảng thật sự trong
sạch, vững mạnh, có bản lĩnh chính trị vững vàng, ngang tầm với nhiệm vụ cách
mạng đòi hỏi.
Thực tế cho
thấy, một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên suy thoái về tư tưởng chính trị,
phẩm chất đạo đức, lối sống: "Nhiều tổ chức cơ sở đảng bị tê liệt, thiếu
sức chiến đấu và không đủ năng lực lãnh đạo và chỉ đạo để giải quyết những vấn
đề phức tạp nảy sinh"(8). Không hiếm cán bộ suy thoái về phẩm chất chính
trị, đạo đức vẫn được "tín nhiệm", được tham gia các cơ quan lãnh
đạo, quyền lực. Phần lớn những vụ việc tiêu cực nghiêm trọng không do tự các tổ
chức Đảng phát hiện, phanh phui, mà do công luận và cơ quan bảo vệ pháp luật
phanh phui.
Đó là một
nguy cơ lớn... Bài học của những cuộc khủng hoảng ở các nước Đông Âu, sự tan rã
của Đảng và Nhà nước Liên Xô vừa qua cho thấy, các thế lực thù địch trong và
ngoài nước đã lợi dụng sự tha hoá của cán bộ đảng viên, sự quan liêu của bộ máy
nhà nước để tách dân với Đảng. Đây là một trong những nguyên nhân chủ yếu, trực
tiếp dẫn đến đổ vỡ chủ nghĩa xã hội. Phải chăng, trong bối cảnh quốc tế hiện
nay, mất nước do kẻ thù xâm lược nhiều khi khó hơn là tự ta để mất chế độ chỉ
vì mất lòng dân. Do vậy, cần phải đánh giá sâu sắc hơn nữa sức chiến đấu của
toàn Đảng chứ không chỉ của một bộ phận cán bộ, đảng viên. Cần nghiêm túc xem
xét lại cơ chế đánh giá, đề bạt cán bộ hiện nay, bởi ở đây vẫn còn có kẽ hở tạo
ra tình trạng chạy chức, chạy quyền. Phải chăng, tình trạng phổ biến giảm sút
sức chiến đấu do phát triển chủ nghĩa cá nhân, do nhận thức chính trị không
được nâng cao trong Đảng(9).
Nâng cao
năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng không chỉ vì một bộ phận cán bộ,
đảng viên thoái hoá, biến chất, mà còn do nhiệm vụ của cách mạng, của sự nghiệp
đổi mới mà trong những năm tới ngày càng khó khăn, phức tạp. Ở đây, cần tập
trung vào các khía cạnh: trí tuệ, cương lĩnh, đường lối, đạo đức, tính tổ chức,
kỷ luật, bản lĩnh chính trị, khả năng tập hợp quần chúng. Tiếp tục đổi mới và
chỉnh đốn Đảng, nâng cao năng lực lãnh đạo và sức chiến đấu của Đảng lên ngang
tầm với yêu cầu và nhiệm vụ của tình hình mới là đòi hỏi có ý nghĩa sống còn
đối với Đảng và nhân dân ta, là thước đo hiệu quả lãnh đạo của Đảng được thể
hiện ở sức mạnh, vai trò của Nhà nước. Sẽ không có Đảng mạnh mẽ, chắc chắn nếu
nhà nước yếu kém, hình thức, quan liêu, tham nhũng, luật pháp không nghiêm.
Hai là,
cần phân định rõ chức năng giữa Đảng và Nhà nước, từng bước xác định rõ
nội dung, phạm vi, mức độ quan hệ giữa sự lãnh đạo của Đảng và sự quản lý của
Nhà nước.
Lãnh đạo,
quản lý là quá trình chủ thể tác động vào khách thể, nhận thức khách thể. Xét
về bản chất, lãnh đạo và quản lý đều là quá trình điều khiển. Tuy nhiên, lãnh
đạo là quá trình định hướng cho mọi khách thể, còn quản lý là quá trình tổ
chức, sắp xếp, bố trí để thực hiện sự định hướng. Quản lý là sự tiếp tục của
lãnh đạo ở vòng khâu mang tính chất cụ thể hóa và hiện thực hóa sự lãnh đạo.
Nói Đảng lãnh đạo không có nghĩa là Đảng không có chức năng quản lý, Nhà nước
quản lý không có nghĩa là Nhà nước không có lãnh đạo. Chức năng quản lý của
Đảng thể hiện trong việc quản lý trực tiếp đảng viên (nhất là đảng viên trong
bộ máy nhà nước và quản lý xã hội, quản lý đất nước), nhưng ở đây là sự quản lý
gián tiếp thông qua Nhà nước và các tổ chức chính trị - xã hội trong hệ thống
chính trị. Nói Đảng không làm thay chức năng của Nhà nước là đúng, nhưng nói
Đảng không can dự vào công việc quản lý nhà nước thì sẽ là sự mơ hồ về chính
trị. Và, trong sự lãnh đạo của Đảng có nội dung quản lý, thông qua quản lý để
lãnh đạo. Mặt khác, Nhà nước lãnh đạo xã hội thông qua việc hoạch định kế
hoạch, các chính sách phát triển kinh tế - xã hội; song có thể nói, đây là sự
lãnh đạo "cấp hai" chứ không phải ở cấp cao nhất. Đó là tiếp tục sự
lãnh đạo của Đảng dưới hình thức nhà nước. Cho nên, sự lãnh đạo của Đảng và
quản lý của Nhà nước vừa thống nhất, vừa khác biệt; tách Đảng khỏi Nhà nước,
Đảng làm thay Nhà nước đều là sai lầm cực đoan như nhau.
Điều cần chú
ý là, khác với hệ thống chính trị tư bản chủ nghĩa, trong hệ thống chính trị xã
hội chủ nghĩa, Đảng cầm quyền và Nhà nước đều là người đại biểu trung thành cho
lợi ích của nhân dân. Vì lẽ đó mà trong một thời gian dài, các nước xã hội chủ
nghĩa, trong đó có nước ta, ít quan tâm nghiên cứu giải quyết mối quan hệ giữa
Đảng với Nhà nước, ít chú ý phân biệt giữa Đảng và Nhà nước. Từ đó, trong thực
tiễn thường xảy ra tình trạng lẫn lộn, nhập cục Đảng với Nhà nước. Hiện tượng
"Đảng trị", Đảng "ôm quyền", lấn át chính quyền nhà nước
xảy ra khá phổ biến ở các nước xã hội chủ nghĩa. Từ chỗ là lực lượng lãnh đạo,
Đảng có xu hướng bị "nhà nước hóa" thành cơ quan quyền lực, trực tiếp
làm chức năng của Nhà nước. Sự lẫn lộn nhập cục một cách chủ quan giữa chức
năng của Đảng và chức năng của Nhà nước đã làm cho Đảng yếu, Nhà nước non kém,
Đảng không phát huy được chức năng vốn có của mình, còn Nhà nước rơi vào tình
trạng thụ động, quan liêu, xa rời thực tế, quyền lợi của nhân dân trở thành
hình thức. Vì thế, trong quá trình đổi mới, để Nhà nước thực sự là quyền lực
của dân, Đảng phải lãnh đạo Nhà nước bằng phương thức dân chủ. Đảng cần hoạt
động trong khuôn khổ Hiến pháp và pháp luật, tức là vừa phải trọng dân, vừa
phải trọng pháp. Bởi vì, phương thức dân chủ là giải pháp tốt nhất để quyền lực
của nhân dân, của giai cấp không bị biến thành quyền lực riêng của một người,
một nhóm người có đặc quyền, đặc lợi. Yêu cầu Đảng vừa bảo đảm tăng cường sự
lãnh đạo của mình với Nhà nước, vừa phải lãnh đạo Nhà nước bằng phương thức dân
chủ - đó là bài toán đã và đang đặt ra trong thực tiễn đổi mới hệ thống chính
trị ở nước ta hiện nay. Chính vì thế, tại Đại hội VII, Đảng ta đã chỉ rõ: để
đổi mới và kiện toàn hệ thống chính trị, xây dựng và thực hiện dân chủ xã hội
chủ nghĩa, vấn đề mấu chốt là phân định rõ chức năng và giải quyết tốt mối quan
hệ giữa Đảng và Nhà nước và các đoàn thể nhân dân. Tại Đại hội IX, Đảng ta đã
khẳng định "tiếp tục đổi mới phương thức lãnh đạo của Đảng đối với Nhà
nước"(10).
Và, mới đây, tại Đại hội X, một lần nữa, Đảng ta nhấn mạnh: "Đổi mới
phương thức lãnh đạo của Đảng, trong đó tập trung đổi mới phương thức lãnh
đạo của Đảng đối với Nhà nước… Đảng lãnh đạo nhưng không bao biện, làm thay Nhà
nước; trái lại, phát huy mạnh mẽ vai trò chủ động sáng tạo của Nhà nước trong
quản lý đất nước và xã hội"(11).
Như vậy, ở
đây, cần chú ý làm rõ sự khác biệt giữa quyền lực chính trị của Đảng, sự lãnh
đạo của Đảng với quyền lực, quyền uy pháp luật của Nhà nước, sự quản lý của Nhà
nước. Hệ thống tổ chức bộ máy của Đảng phải khác với hệ thống tổ chức bộ máy
của Nhà nước; sự đào tạo, huấn luyện cán bộ Đảng khác với sự đào tạo, huấn
luyện cán bộ nhà nước(12). Đương nhiên, sự phân biệt thực thể này với thực thể
khác không có nghĩa là tách rời, biệt lập, cũng không phải là đối lập với nhau.
Đây là sự khác biệt trong thống nhất, có cùng chiều hướng chung với một hệ mục
tiêu, hệ giá trị đã được xác định. Nhận thức đúng sự khác biệt trên là cơ sở để
thực hiện những đổi mới, nâng cao hiệu quả lãnh đạo của Đảng, quản lý của Nhà
nước, để nhân dân làm chủ.
Ba là,
tiếp tục đổi mới quá trình thể chế hóa chủ trương, đường lối của Đảng
thành hoạt động của Nhà nước. Yêu cầu của việc tổ chức bộ máy nhà nước sao cho
Nhà nước thực sự là cơ quan quyền lực thể hiện ý chí của Đảng cầm quyền và cũng
là ý chí của nhân dân, mọi hoạt động của chính quyền thể hiện và thực hiện
đường lối của Đảng, cụ thể là:
- Nhà nước
dựa vào chủ trương, đường lối của Đảng mà xây dựng thành chính sách, pháp lệnh
để thực thi có hiệu quả chủ trương, đường lối đó.
- Nhà nước
phải tuyên truyền, động viên, tổ chức mọi tầng lớp nhân dân thực hiện chủ
trương, đường lối của Đảng.
- Nhà nước
phải tổng kết thực tiễn quá trình triển khai thực hiện các chủ trương, đường
lối của Đảng.
Để nâng cao
hiệu quả quản lý của Nhà nước, cần chú ý giải quyết các mặt sau:
Thứ nhất,
cần đề cao và thực hiện nhất quán các chuẩn mực dân chủ và pháp quyền trong
Đảng, trong Nhà nước và xã hội. Hạn chế lớn nhất, từ trước đến nay, là hệ thống
tổ chức, thể chế và cơ chế quyền lực, những quy định về các biện pháp và các
điều kiện, các chế tài để kiểm tra, giám sát quyền lực không rõ ràng; đặc biệt
là chế độ trách nhiệm của tổ chức và cá nhân bị xem nhẹ và suy yếu nghiêm
trọng, thậm chí thiếu vắng. Một bộ trưởng bị kỷ luật thì trách nhiệm của Chính
phủ ở đâu, một vụ trưởng tham nhũng dưới quyền bị kỷ luật thì bộ trưởng trách
nhiệm đến đâu, vì sao có những vụ tham nhũng lớn, làm thất thoát hàng ngàn tỷ
đồng mà lại kéo dài nhiều năm không được phát hiện từ chính các tổ chức Đảng,
mà phải nhờ công luận và các cơ quan thi hành pháp luật?
Để khắc phục
từng bước những hạn chế trên cần phải "hoàn thiện hệ thống pháp luật, tăng
tính cụ thể, khả thi của các quy định trong văn bản pháp luật. Xây dựng và hoàn
thiện thể chế giám sát, kiểm tra tính hợp hiến và hợp pháp trong các hoạt động
và quyết định của các cơ quan công quyền"(13).
Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa Việt Nam tuân thủ sự lãnh đạo của Đảng,
đồng thời Đảng hoạt động và thực hiện sự lãnh đạo phù hợp với tinh thần pháp
luật, trong khuôn khổ pháp luật, không đứng trên Nhà nước, xã hội công dân và
luật pháp.
Thứ hai,
nâng cao vai trò, hiệu quả quản lý kinh tế của Nhà nước. Nhà nước vô sản là nhà
nước kiểu mới, "nửa nhà nước", do đó trong quá trình thực hiện, cần
phân biệt rõ đâu là nhà nước với tư cách một bộ phận thuộc kiến trúc thượng
tầng, đâu là hoạt động quản lý sản xuất, kinh doanh của nhà nước, là “phần nửa”
không thuộc nhà nước. Trong hoạt động của nhà nước vẫn còn có hiện tượng lẫn
lộn nhà nước với tư cách bộ máy cai trị thuộc kiến trúc thượng tầng với quản lý
sản xuất, kinh doanh của các cơ sở kinh tế của nhà nước.
Tình trạng
"vừa đá bóng, vừa thổi còi" đã gây ra sự hỗn loạn, giả tạo trong sản
xuất, kinh doanh và cũng là khe hở cho tệ quan liêu, tham nhũng gia tăng. Để
thực hiện có hiệu quả công cuộc đổi mới hiện nay, Nhà nước phải thực hiện tốt
vai trò quản lý toàn bộ quá trình phát triển kinh tế - xã hội. Trong đó, việc
đổi mới quản lý của Nhà nước đối với kinh tế, nâng cao vai trò, hiệu quả quản
lý kinh tế của Nhà nước đang được đặt ra như vấn đề cấp bách nhất trong tổng
thể đổi mới hoạt động của Nhà nước. Để bộ máy nhà nước với tư cách một bộ phận
thuộc kiến trúc thượng tầng hoạt động có hiệu quả thì xã hội phải có ngân sách
để nuôi bộ phận này, để nó hoàn thành tốt chức năng quản lý kinh tế - xã hội,
hoàn thành tốt việc cai trị xã hội, bảo vệ được quyền và lợi ích hợp pháp của
nhân dân lao động. Còn hoạt động của các tổ chức kinh doanh của Nhà nước phải
hạch toán kinh tế. Đây là bộ phận vượt ra ngoài phạm trù kiến trúc thượng tầng
và khi đi vào hoạt động kinh tế, nó phải tuân theo quy luật kinh tế. Bộ máy nhà
nước ta hiện nay còn cồng kềnh, kém hiệu quả, hoạt động chồng chéo và do vậy,
cần tinh giản biên chế là đúng; còn trong sản xuất, kinh doanh của các cơ sở
kinh tế của Nhà nước giảm hay không là do nhu cầu khách quan của sản xuất quyết
định.
Ba là,
nâng cao hiệu quả công tác kiểm tra, giám sát đối với Nhà nước. Đảng lãnh đạo bằng
công tác kiểm tra, giám sát, kể cả kiểm tra, giám sát cơ quan nhà nước ở cấp vĩ
mô, và vấn đề này phải được luật pháp hóa. Thông qua hoạt động kiểm tra, giám
sát, Đảng phát hiện những thiếu sót, lệch lạc trong hoạt động của Nhà nước để
kịp uốn nắn, đồng thời phát hiện những nhân tố mới, những vấn đề mới nảy sinh
để bổ sung, hoàn chỉnh đường lối, chính sách cho phù hợp với sự phát triển của
thực tiễn. Đảng phải tăng cường giám sát, quản lý cán bộ, đảng viên trong bộ
máy nhà nước trên tinh thần kỷ luật và đạo đức cộng sản. Chỉ có như vậy thì các
nhân viên trong bộ máy Đảng và Nhà nước mới "tự giác" đặt mọi hoạt
động của mình trong tổ chức. Tổ chức và đạo đức, tất yếu và tự do gắn chặt với
nhau. Và, chỉ có tổ chức mới có năng lực buộc người ta tự điều chỉnh trong lĩnh
vực đạo đức.
Trong chủ
nghĩa xã hội, người lao động hoạt động không phải chỉ với tư cách người công
dân, mà còn với tư cách người chủ tư liệu sản xuất của xã hội. Do đó, đặc điểm
dân chủ xã hội chủ nghĩa là có sự thống nhất giữa quyền công dân và quyền làm
chủ xã hội của người chủ tư liệu sản xuất. "Dân là gốc", tất cả là do
dân, vì dân, quyền lực của dân là tối cao. Hoạt động của Đảng Cộng sản nắm
quyền lãnh đạo là theo xu hướng tất yếu đó. Chính đây là điểm xuất phát cơ bản
để chúng ta từng bước xây dựng hệ thống chính trị với phương châm "dân
biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra", để Nhà nước ta thật sự là Nhà nước
của dân, do dân, vì dân, để khi con người được đặt trong cơ chế đó thì quyền tự
do dân chủ của họ được thực hiện trong thực tế. Và, chính cơ chế đó sẽ thu hút
quần chúng tham gia quản lý kinh tế - xã hội, tham gia kiểm kê, kiểm soát số
lượng lao động, sản xuất và phân phối sản phẩm.
Cùng với
những vấn đề trên, cần chú ý tăng cường pháp chế xã hội chủ nghĩa, giữ vững kỷ
luật, kỷ cương, từng bước hoàn thiện và mở rộng dân chủ xã hội chủ nghĩa, phát
huy quyền làm chủ của nhân dân trên mọi lĩnh vực, đẩy mạnh cuộc đấu tranh chống
tham nhũng, làm trong sạch bộ máy Đảng và Nhà nước...
Thực tiễn
cách mạng nước ta chứng tỏ rằng, sức mạnh và hiệu lực của Nhà nước phụ thuộc
vào việc Nhà nước thực hiện dân chủ đến mức nào; các chủ trương, chính sách của
Đảng và Nhà nước có đại diện cho lợi ích của đa số quần chúng nhân dân không;
các đại biểu trong cơ quan nhà nước có xứng đáng là "công bộc có trách
nhiệm" của dân không. Xây dựng Nhà nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa dưới
sự lãnh đạo của Đảng chính là tạo ra sức mạnh tất yếu đó để Nhà nước vươn lên
một tầm cao mới, đáp ứng yêu cầu cách mạng hiện nay.
(*) Phó giáo
sư, tiến sĩ, Phó viện trưởng Viện Triết học, Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí
Minh.
(1) Xem:
V.I.Lênin. Toàn tập, t.39. Nxb Tiến bộ, Mátxcơva, 1979, tr.179.
(2)
Xem: Đảng Cộng sản Việt Nam. Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ
VIII. Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 1996, tr.129.
(3) Đảng
Cộng sản Việt Nam. Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ IX. Nxb
Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2001, tr.131-132.
(4) Đảng
Cộng sản Việt Nam. Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ X. Nxb
Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2006, tr.45.
(5) Xem:
GS.TS. Trần Hữu Tiến. Tính tất yếu của việc xây dựng Nhà nước pháp quyền xã
hội chủ nghĩa. Trong sách: Những vấn đề lý luận đặt ra từ các văn kiện
Đại hội IX của Đảng (GS.TS. Nguyễn Trọng Chuẩn, PGS.TS. Đặng Hữu Toàn (Đồng
chủ biên)). Nxb Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2002, tr.382.
(6)
Xem: Nguyễn Phú Trọng. Xây dựng Đảng cầm quyền: một số kinh nghiệm. Tài
liệu phục vụ Hội nghị cán bộ triển khai nhiệm vụ năm học 2004 - 2005, t.1, Hà
Nội, 2004, tr.269.
(8) Đảng
Cộng sản Việt Nam. Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ X. Sđd.,
tr.45.
(9) Xem:
Trần Hữu Tiến. Góp phần xác định đúng chủ đề của Đại hội X. Tạp
chí Lý luận chính trị, số 3, 2006, tr.7.
(12) Xem: Tìm
hiểu vai trò lãnh đạo của Đảng đối với sự nghiệp cách mạng Việt Nam. Nxb
Chính trị Quốc gia, Hà Nội, 2005, tr.159.
Nguồn: Tạp
chí Triết học, số 6 (181), tháng 6 - 2006