Thứ Tư, 31 tháng 1, 2018

NHẬN DIỆN ĐÚNG NHỮNG KẺ
ĐÒI “PHI CHÍNH TRỊ HÓA” QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM HIỆN NAY
Khánh Anh
Thất bại trong các cuộc chiến tranh chống Việt Nam, các thế lực thù địch chuyển hướng chống phá cách mạng nước ta bằng phương thức phi vũ trang, thông qua chiến lược “diễn biến hòa bình”. Một trong những hướng tấn công chủ yếu của chúng là tập trung mũi nhọn đòi phi chính trị hóa quân đội, yêu cầu Quân đội phải đứng ngoài chính trị, phủ định vai trò lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng đối với Quân đội nhân dân.
Phi chính trị hóa quân đội là một thủ đoạn không mới, nhưng cực kỳ nguy hiểm. Thủ đoạn trên đã được các nước đế quốc và các thế lực thù địch thực hiện thành công ở Đông Âu, Liên Xô, để lại hậu quả vô cùng đau xót cho nhân loại tiến bộ và tương lai của chủ nghĩa xã hội.
          Nhận diện đúng những kẻ đòi “phi chính trị hóa” Quân đội giúp chúng ta nhận rõ bản chất và mưu đồ của họ. Tại sao họ lại không tiếc công sức, tiền của để triển khai quyết liệt “chủ trương” này? Vậy họ là ai?
          Một là, chủ nghĩa đế quốc và một số nhà tư tưởng của giai cấp tư sản – kẻ thù truyền kiếp của chủ nghĩa xã hội cùng những kẻ cơ hội phản bội là lãnh đạo cấp cao trong một số Đảng Cộng sản thoái hóa biến chất
          Mũi tiến công chính diện của thủ đoạn này là đòi phi chính hóa quân đội nhằm tiêu diệt hoàn toàn tính nhân dân và bản chất giai cấp của quân đội.      Thực tiễn lịch sử cho thấy, sự sụp đổ của Liên bang Xô viết – nhà nước công nông đầu tiên của nhân loại do nhiều nguyên nhân, trong đó có nguyên nhân cốt lõi nhất chính là ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Liên Xô, đứng đầu là Tổng Bí thư M.Gorbachev đã phản bội những nguyên lý cốt lõi trong học thuyết của chủ nghĩa Mác – Lênin về xây dựng quân đội kiểu mới. Những kẻ phản bội đã xóa bỏ Điều 6 Hiến pháp Liên bang Xô viết; thực hiện đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập; xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Liên Xô đối với quân đội. Khi B.Yeltsin lên làm Tổng thống Liên bang Nga, ngay lập tức đã ban bố sắc lệnh “phi đảng hóa”, cấm tất cả các hoạt động trong các cơ quan nhà nước và lực lượng vũ trang. Do đó, quân đội xô viết bị vô hiệu hóa, mất sức chiến đấu, Đảng Cộng sản mất quyền lãnh đạo, đất nước mất chế độ, dân tộc ly tán, loạn lạc, kinh tế - xã hội rơi vào khủng khoảng, suy thoái trầm trọng.
          Do đã đã từng thực hiện phi chính trị hóa thành công với quân đội Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu trước đây, chủ nghĩa đế quốc và các thế lực thù địch tiếp tục “ảo tưởng” với tham vọng đẩy mạnh chiến lược “diễn biến hòa bình”, trong đó trọng tâm là phi chính trị hóa quân đội để chống phá các nước xã hội chủ nghĩa còn lại, trong đó Việt Nam được chúng xác định là một trọng điểm.
          Hai là, những kẻ phản bội Tổ quốc, có nợ máu với nhân dân cấu kết với những phần tử thoái hóa, biến chất về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, số văn nghệ sĩ, nhà báo, nhà văn…biến chất, quay lưng, trở cờ lập những cái gọi là câu lạc bộ nhà báo tự do, hội dân oan, văn đoàn độc lập, quỹ người thượng…, thậm chí lập cả các tổ chức chính trị đối lập. Số đối tượng này thông qua các hình thức: “Thư ngỏ”, “Kiến nghị”, “Góp ý”…(72), (65), (61), (215)…, trả lời phỏng vấn, viết bài cho các trung tâm truyền thông để tuyên truyền chống phá Đảng, Nhà nước và Quân đội ta.
          Ba là, nhóm đối tượng núp bóng dưới cái gọi là phong trào đòi dân chủ nhân quyền, xã hội dân sự, hoặc núp bóng tôn giáo. Những đối tượng này sử dụng các phương tiện, hình thức thể hiện khác nhau, đa dạng, thâm độc để hoạt động như: các trung tâm tâm truyền thông BBC, RFI, VOA…, truyền đơn, vận động, cổ vũ trực tiếp bằng các phong trào, các cuộc biểu tình, mạng xã hội, một số cơ quan báo chí chính thống (do sơ suất trong biên tập, trách nhiệm, trình độ chính trị non kém, hoặc vô tình hay hữu ý trở thành phương tiện, công cụ hoạt động của chúng)… Cùng với đó là nhóm đối tượng phản động trong các tôn giáo, các tà đạo cũng là những lực lượng cổ súy cho tư tưởng phi chính trị hóa quân đội nhân dân.
          Bốn là, những đối tượng có nhận thức non kém về tư tưởng chính trị, thiếu bản lĩnh, dễ bị lợi dụng, lôi kéo như: trí thức trẻ, công nhân, một bộ phận người dân bất mãn, bất đồng chính kiến hùa theo.
Trong số những đối tượng này có cả người Việt Nam ở nước ngoài sống trong môi trường tự do dân chủ tư sản, hấp thu một chiều lối sống phương Tây. Một bộ phận cán bộ, học sinh, sinh viên đi học tập, nghiên cứu, công tác ở nước ngoài bị kẻ xấu mua chuộc, dụ dỗ “té nước theo mưa”, quay lưng, trở cờ, suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống, thông qua các bài viết, luận văn, luận án, hội thảo, hội họp để kích động chống phá. Cùng với đó, cũng có những kẻ bị tác động bởi mặt trái cơ chế thị trường, cơ hội, lợi dụng chính trị để mưu cầu lợi ích vật chất trước mắt.
          Tuy nhiên, loại trừ sự thiếu hiểu biết chính trị, hoặc sự “a dua” theo số đông, những kẻ chống chủ nghĩa xã hội đều hiểu biết rất rõ bản chất của vấn đề nhưng cố tình lảng tránh và ngây ngô để dễ bề che đậy dã tâm đen tối của chúng. Không ai có thể phủ nhận rằng, cả lý luận tư sản và lý luận của chủ nghĩa Mác – Lênin đều thừa nhận, nhà nước là một hiện tượng xã hội lịch sử, gắn liền với cuộc đấu tranh giai cấp, là công cụ để giai cấp cầm quyền hiện thực hóa quyền lực và bảo vệ quyền thống trị của mình. Bên cạnh việc tổ chức ra Nhà nước, giai cấp cầm quyền cũng đồng thời tổ chức ra quân đội – công cụ bạo lực nhằm thực hiện chức năng trấn áp, bảo vệ lợi ích sống còn của mình. Do là một bộ phận cấu thành bộ máy nhà nước, nên quân đội bao giờ cũng mang bản chất giai cấp của nhà nước đã tổ chức và nuôi dưỡng nó. Tính giai cấp của nó được thể hiện nổi bật ở sự lãnh đạo của một đảng phái chính trị đại diện cho giai cấp cầm quyền đối với quân đội; quân đội cũng luôn đặt mọi hoạt động theo đường lối chính trị của đảng cầm quyền và pháp luật của nhà nước do đảng cầm quyền chi phối. Không có quân đội nào phi giai cấp, đứng ngoài lợi ích của giai cấp cầm quyền.
          Thực tiễn lịch sử cũng cho thấy, cả học giả tư sản và vô sản đều thừa nhận “chiến tranh là sự kế tục của chính trị”, và như vậy sẽ không thể có quân đội phi chính trị, vì quân đội ra đời là để đáp ứng yêu cầu của chiến tranh, để thực hiện mục tiêu chính trị của chiến tranh. Chính V.I.Lênin cũng là người đã từng đánh giá cao luận điểm này, Người chỉ rõ: “Quân đội không thể và không nên trung lập. Không lôi kéo quân đội vào chính trị - đó là khẩu hiện của bọn tôi tớ giả nhân giả nghĩa của giai cấp tư sản và của chế độ Nga hoàng, bọn này trong thực tế bao giờ cũng đã lôi kéo quân đội vào chính trị phản động”[1]; hiện nay cũng như trước kia và sau này, quân đội không bao giờ có thể trung lập được. Điều đó hiển nhiên đến mức không có bất kỳ người nào dù ngây thơ về chính trị cũng không khó để nhận ra. Cô lập và vô hiệu hóa quân đội, tách quân đội ra khỏi Đảng là phương thức hiệu quả nhất triệt tiêu sự tồn tại của Nhà nước xã hội chủ nghĩa. Đây chính là phương thức đấu tranh giai cấp, đấu tranh ý thức hệ trong điều kiện mới: đấu tranh phi vũ trang.
         



[1] V.I.Lênin: Toàn tập, Nxb Tiến bộ, Matsx cơ va, 1979, tập 12, tr. 136.
NHẬN DIỆN ĐÚNG MƯU ĐỒ CỦA ĐẢNG “DÂN CHỦ VIỆT”
Long Vĩ
                                                           
               Thời gian gần đây, các hội, nhóm người Việt sống lưu vong ở nước ngoài tự dấy lên phong trào đấu tranh đòi dân chủ ở Việt Nam, trên mạng xã hội và bằng những con đường bất hợp pháp họ phát tán tài lệu vào nước ta, kêu gọi tập hợp lực lượng, hỗ trợ tài chính để hoạt động chống Đảng, Nhà nước và chống phá cuộc sống lao động hòa bình của nhân dân ta. Thoảng qua bề ngoài, tưởng như một cao trào đấu tranh dân chủ thời kỳ 1936 - 1939, nhưng tìm hiểu thực chất bên trong, đó chỉ là lời lẽ lừa đảo của một nhóm người, thậm chí một vài người đói ăn, đang sống lưu vong vì phản bội Tổ quốc. Đọc trên mạng xã hội thấy các đảng phái ra đời, phát triển như nấm sau mưa với rất nhiều danh xưng như “Đảng Lâm thời Việt Nam”, “Đảng dân chủ thế kỷ 21”, “Đảng Dân Chủ Việt Nam”, “Đảng Thăng Tiến”, “Cao trào nhân bản”, “Diễn đàn xã hội dân sự”, “Phong trào con đường Việt Nam”, “Hội phụ nữ nhân quyền”.v.v. Họ kêu gọi đấu tranh đòi quyền dân chủ cho nhân dân trong nước, tự sắc phong cho mình những chức vụ quan trọng, tự huyễn hoặc bản thân một ảo tưởng chính trị để tập hợp lực lượng, huy động tài chính hoạt động.
Đặc biệt, gần đây nhất, Nguyễn Thế Quang - nói chưa thạo tiếng Việt đang sống ở Mỹ đã tuyên bố thành lập cái gọi là đảng “Dân chủ Việt” (gọi tắt là “Đảng Việt”) cho khỏi lẫn với mấy đảng đàn anh, đồng thời phát tán bản Hiến chương (gồm 10 chương, 45 điều) nhằm tập hợp lực lượng trong và ngoài nước đoàn kết “đấu tranh” đòi xóa bỏ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, xóa bỏ chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam bằng cách đấu tranh “bất bạo động”. Trong bản Hiến chương ấy, diễn đạt chưa thạo tiếng Việt, lời lẽ hô hào tham gia như một đứa trẻ ngây ngô dạy đời, xúc phạm tới lòng tự trọng của mỗi người dân đang sinh sống, lao động hòa bình trên quê hương đất nước có độc lập, dân chủ, tự do. Phải chăng, đây là thứ đảng “Dân chủ Việt” của mấy kẻ mạt hạng. Không thể có từ ngữ nào diễn tả nổi sự thiếu hiểu biết của mấy người về nhân tình thế thái mà dám bàn chuyện đại sự quốc gia. Theo bản Hiến chương của “Đảng Việt”, có vô số điều tức cười không thể nói hết được, xin dẫn ra mấy câu để mọi người cùng suy ngẫm.
Trong “Lời Nói Đầu” của Hiến chương Đảng “Dân chủ Việt”, sau vài đoạn viết lăng nhăng, sai lỗi ngữ pháp tiếng Việt như đã dẫn ở trên; lời nói đầu xác định “cùng nhau khởi sự hình thành đảng chính trị Dân chủ Việt để phụng sự dân nước”, “để đấu tranh cho sự nghiệp dân chủ hóa đất nước… cũng như bất cứ thế lực xâm lược độc tài nào khác”. Và trong Điều 1, của Chương 1lại tự cho mình “làm cột xương sống cho một chế độ mới có tiềm năng, có sức mạnh và có lòng cương quyết đối đầu với ngoại xâm”. Thật đáng thương cho lời lẽ ngây ngô của những người không hiểu biết gì về thực tế lịch sử và lòng người Việt Nam. Bởi lẽ, chẳng có người dân Việt Nam nào lại dám tin, liều lĩnh giao vận mệnh quốc gia, dân tộc cho vài người “thần kinh có vấn đề” như vậy được. Nhân dân Việt Nam có trí tuệ thông minh, mọi người đều hiểu rõ cách đây 74 năm, dưới sự lãnh đạo tài tình của Đảng Cộng sản Việt Nam và lãnh tụ Hồ Chí Minh, nhân dân ta trên mọi miền đất nước đã vùng lên giành chính quyền về tay mình, lập nên nước Việt Nam dân chủ cộng hòa; đưa dân tộc Việt Nam thoát khỏi gần 100 năm đô hộ của thực dân Pháp. Tiếp theo đó, Đảng đã lãnh đạo nhân dân ta đấu tranh bảo vệ chính quyền, tiến hành các cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp và chống đế quốc Mỹ xâm lược giành thắng lợi không để lại hậu quả chia cắt gia đình, người thân như ở bán đảo Triều Tiên hiện nay. Sau chiến tranh Đảng đã lãnh đạo nhân dân ta khắc phục hậu quả chiến tranh, thực hiện đổi mới toàn diện, đưa đất nước ta thoát ra khỏi khủng hoảng kinh tế - xã hội, bước vào đẩy mạnh sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa vì mục tiêu dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh. Một thực tế không thể phủ định, đó là sự lãnh đạo của Đảng được nhân dân ta thừa nhận, biết ơn và gọi là “Đảng ta” - Đảng của giai cấp công nhân, đội tiền phong, đại biểu trung thành lợi ích của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của dân tộc; Đảng không có lợi ích riêng ngoài lợi ích của nhân dân và dân tộc. Vậy mà, thật trớ trêu, mấy người sống lưu vong, kể cả những kẻ vong ơn bội nghĩa với Đảng lại tự lập ra những đảng chính trị như “Dân chủ Việt” để tranh dành, đòi quyền lãnh đạo đất nước với một đảng có bề dày cống hiến hết lòng phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân.
Ông cha ta có câu “hữu xạ tự nhiên hương”, nếu đảng “Dân chủ Việt” thơm tho chắc nhiều người sẽ tự nguyện tìm đến, ủng hộ cả vật chất và tinh thần. Nhưng cớ gì “Dân chủ Việt” làm việc đại sự quốc gia lại phải đi kêu ăn xin ? “Dân chủ Việt” tài cao, trí rộng mà ăn nói lại “tiền hậu bất nhất” như thế? Chẳng hạn như  Điều 8, chương 1 có ghi: “Dân chủ Việt hoạt động như một tổ chức từ thiện”, vậy cớ sao Điều 9 lại phải ghi “Dân chủ Việt quan tâm tìm kiếm trợ giúp tài chánh từ những quỹ chính phủ khắp nơi để phụ giúp cho thành viên có nhu cầu và những chi phí sinh hoạt của tổ chức”? Phải chăng, mâu thuẫn ngay tại 2 điều này đã cho thấy sự mập mờ, lừa đảo của những người khốn khổ, hầu bao đang trống rỗng, định mượn cờ dân chủ để lừa đảo những người nhẹ dạ, cả tin ? Bài học thực tế cho thấy, đã có biết bao người dân lương thiện bị kẻ xấu kích động, lừa đảo bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ sự nghiệp đi làm tay sai để rồi có ngày vào nhà lao bóc lịch oan ? Và rồi rốt cuộc “Dân chủ Việt” có học tập những đàn anh đi trước như việc Ông Hoàng Minh Chính khôi phục “Đảng dân chủ Việt Nam” sau đó đổi tên thành “Đảng dân chủ Việt Nam thế kỷ 21” chỉ vì tranh dành cái danh “Tổng thư ký” hão và những nhu cầu vật chất tầm thường. Mọi người đều thấy, có một câu chuyện thật đáng kinh tởm đối với những người mang danh dân chủ. Ông Trần Khuê (phó tổng thư ký) khi không dành được chức Tổng thư ký đảng Đảng dân chủ Việt Nam, sau khi ông Hoàng Minh Chính qua đời, Trần Khuê tuyên bố ly khai đảng Dân chủ Việt Nam và tự phong mình là Chủ tịch kiêm thủ quỹ “Đảng dân chủ thế kỷ 21”. Mọi khoản tài trợ và chi tiêu đều do ông Trần Khuê quyết định. Và có một một “sự kiện” đáng chú ý là: khi ông Hà Sỹ Phu bị bệnh phải nằm viện tại thành phố Hồ Chí Minh. Ông Trần Khuê thay mặt đảng đứng ra vận động quyên góp tiền với lý do “giúp ông Hà Sỹ Phu chữa” bệnh, anh em quý mến ông Phu nên đã dốc hầu bao ủng hộ gửi vào tài khoản của ông Khuê số tiền cả chục ngàn đô la. Ông Khuê nhận số tiền trên và chỉ đưa cho ông Phu vẻn vẹn 4 triệu tiền Việt, nhưng lại nói là tiền lương hưu cá nhân tích góp được nay mang đến giúp đỡ ông Phu lúc khó khăn. Ông Hà Sỹ Phu xúc động trào nước mắt, cảm ơn ân nhân! Nào ngờ, khi ông Phu hết bệnh về Đà Lạt mới biết đó là sự giúp đỡ, quan tâm của anh em với mình. Ông Phu uất ức, đấm tay lên ngực đau đớn kêu trời và tuyên bố từ mặt Trần Khuê.
Phải chăng bản chất của đảng “Dân chủ Việt” cũng vậy, đói ăn thì cứ tự tìm cách ra đường ăn xin sẽ được bố thí và thương tình, chứ thành lập ra đảng chữ V (biểu tượng giơ 2 tay đầu hàng) để lừa đảo, ăn chặn của nhau và mị dân, tất yếu sẽ có ngày “đấu nhau” như ông Trần Khuê, rồi để lại tiếng cho đời thì nhục lắm. Bản Hiến chương còn nhiều điều phải bàn, thôi dẹp đi càng sớm càng tốt, đừng cố sờ vào “của ngựa” có ngày bị ngựa đá gãy chân./.


Phó chủ tịch nước Võ Thị Ánh Xuân hội đàm với Thủ tướng Vương Quốc Thụy Điển

Nhận lời mời của Thủ tướng Vương quốc Thụy Điển Ulf Kristersson, từ ngày 10 đến 13-11, Phó chủ tịch nước Võ Thị Ánh Xuân thăm chính thức Vươ...