Tất Thắng
V.I.Lênin
là người đã bảo vệ một cách cương quyết và triệt để nhất những quan điểm, tư
tưởng, lý luận cơ bản có ý nghĩa thời đại của C.Mác, Ph.Ăngghen nói riêng, chủ
nghĩa Mác nói chung. Đồng thời, không ngừng bổ sung, phát triển, làm sinh động,
sâu sắc và từng bước hoàn thiện chủ nghĩa Mác. Chính V.I.Lênin đã thực hiện một
cách xuất sắc yêu cầu chủ yếu của phương pháp tư duy biện chứng: cách mạng là
sáng tạo, chân lý là cụ thể. V.I.Lênin
đã thực sự làm phong phú thêm ba bộ phận cấu thành của chủ nghĩa Mác bằng những
phát hiện mới - những phát hiện đó không chỉ mang tính chất rời rạc, cục bộ mà
làm nằm trong một hệ thống hoàn chỉnh, chặt chẽ.
Thế nhưng các nhà mác học tư sản lại luôn lớn
tiếng cho rằng, chủ nghĩa Lênin là một thứ lý luận hoàn toàn trái ngược, mâu
thuẫn, đối lập với chủ nghĩa Mác, V.I.Lênin đã làm mờ đi bản chất cách mạng và
khoa học của chủ nghĩa Mác, làm mất đi tư tưởng chân chính, thuần khiết ban đầu
của C.Mác. Họ phê phán V.I.Lênin là đã không biết đến con người, mà chỉ say mê,
tuyệt đối hóa đấu tranh giai cấp, với sự tàn khốc và bạo lực, nội chiến, chiến
tranh cách mạng. Họ cũng lên án V.I.Lênin là kẻ hơn ai hết đã đề xướng một cuộc
đấu tranh không điều hòa về mặt ý thức hệ. Và vì thế họ cho rằng, sự phát triển
chủ nghĩa Mác của V.I.Lênin đã đi theo giống như cái cách mà Ph.Ăngghen đã từng
làm. Trong cuốn sách “Trong thực tế Mác đã nói gì?” (xuất bản năm 1968) để “kỷ
niệm” 150 năm ngày sinh của Mác, phần tử xét lại nổi tiếng ở Áo khi đó là
E.Phise sau khi nhai lại những luận điệu của bọn tư sản về chủ nghĩa Mác “nhân
đạo”, hắn đã viết rằng: Cho đến nay đã từng có bốn loại hình của chủ nghĩa Mác.
Đối với chúng ta, thì đã quá rõ ràng là trong dòng nước ngược của chủ nghĩa cơ
hội hữu khuynh, thỏa hiệp giai cấp, đầu hàng giai cấp đang tràn ngập các Đảng
dân chủ - xã hội hồi đó.
Bên cạnh đó, thực tiễn cũng đã ghi nhận, sự xuyên
tạc của R.Garôdi đối với V.I.Lênin có lẽ là một điển hình ít thấy về thái độ vô
liên sỉ của một phần tử biến chất, phản bội. Nếu như vào năm 1964 trong cuốn
“Các Mác” và năm 1966 trong cuốn “Chủ nghĩa Mác của thế kỷ XX”, y còn cho rằng V.I.Lênin là người đã
hiểu đúng chủ nghĩa Mác với tư cách là “một phương pháp luận của sự sáng tạo
lịch sử” (thực chất là nhằm che đậy quan điểm duy tâm chủ quan của y về tính
chủ thể ), thì đến năm 1968 trong cuốn sách nhỏ “Lênin”, y lại cho rằng luận
điểm của V.I.Lênin về một đảng vô sản kiểu mới được trình bày trong tác phẩm
“Làm gì” là bắt nguồn từ Cauxky và là nguyên nhân sâu xa đã dẫn đến sự tha hóa
năng lực sáng tạo lịch sử và quyền lực của quần chúng vào bộ máy quan liêu của
Đảng, chăn dắt và điều khiển hoạt động của họ từ trên xuống.
Ngoài ra, còn xuất hiện một dạng khác của mưu
toan tư sản và xét lại đem đối lập V.I.Lênin với C.Mác. Trong đó, bọn mác học
tư sản và bọn xét lại nói rằng, dù cho có lấy sự phát triển về sau của C.Mác
(tức là sau 1844) để hiểu chủ nghĩa Mác đi nữa thì cũng vẫn không thể nào tìm
ra đường dây thống nhất của sự phát triển từ C.Mác đến V.I.Lênin. Bởi theo họ,
ở C.Mác là “quyết định luật kinh tế”, là “sự bất lực của con người trước quy
luật kinh tế có tính chất định mệnh”, còn ở V.I.Lênin lại là “ý chí luận”, là
“ý muốn, nghị lực của con người có thể đạt tới mọi cái”.
Thật ra C.Mác và V.I.Lênin là những nhà tư tưởng
vĩ đại đã sáng tạo ra và phát triển chủ nghĩa duy vật biện chứng và chủ nghĩa
duy vật lịch sử. Qua đó, lần đầu tiên đã giải quyết được một cách khoa học mối
quan hệ giữa tất yếu và tự do, giữa khách thể và chủ thể, giữa quy luật khách
quan và hoạt động có mục đích, có ý thức của con người, nhờ đó mà làm cho con
người nhìn rõ phương hướng đạt tới sự tự do chân chính. Cái mới ở V.I.Lênin so
với C.Mác là trên cơ sở các tư tưởng của C.Mác và Ph.Ăngghen về tất yếu - tự
do, ông đã vận dụng các tư tưởng đó vào thời đại cách mạng vô sản trực tiếp và
nhất là sau khi giai cấp vô sản đã trở thành người chủ tập thể của xã hội.
V.I.Lênin đã đặc biệt nhấn mạnh vai trò của nhân tố chủ quan, của chủ thể. Chưa
bao giờ trong lịch sử nhân loại, chủ thể - tức là quần chúng nhân dân lại có
điều kiện và khả năng to lớn để sáng tạo lịch sử để đẩy nhanh tốc độ phát triển
của lịch sử như trong thời đại cách mạng vô sản và trong sự nghiệp xây dựng xã
hội chủ nghĩa, cộng sản chủ nghĩa. Toàn bộ hoạt động cách mạng sôi nổi, chiến
đấu và xây dựng đang diễn ra khắp nơi trong thời dại chúng ta chứng minh rằng
V.I.Lênin là bậc thầy trong việc vận dụng phép biện chứng để phát hiện ra cái
mới xuất hiện trong cuộc sống.
Đưa ra sự đối lập tưởng tượng giữa một C.Mác của
“quyết định luận kinh tế” với một V.I.Lênin “ý chí luận”, phải chăng các học
giả tư sản và bọn cơ hội xét lại chỉ muốn chứng minh “sự đối lập” giữa C.Mác và
V.I.Lênin? Ở đây, C.Mác đã được biến thành một đại biểu của chủ nghĩa duy vật
kinh tế tầm thường, còn V.I.Lênin cũng đã được biến thành đại biểu của chủ
nghĩa duy vật chủ quan.