Hiện
nay, phụ họa cho trào lưu đòi xét lại lịch sử vô cùng nguy hiểm của các thế lực
phản động, thù địch, đã và đang xuất hiện nhiều luận thuyết nhằm giải thích,
bào chữa cho cuộc chiến tranh phi nghĩa xâm lược Việt Nam trước đây của thực
dân Pháp và đế quốc Mỹ, trong đó đáng chú ý hơn cả là nhận định “Việt Nam đánh
Pháp, đuổi Mỹ thực chất là đánh đuổi các nền văn minh nhân loại”.
Luận điệu này xuất phát từ
những tên phản động đội lốt “nhà báo, nhà trí thức cấp tiến, tiến bộ”, những kẻ
cơ hội lưu manh chính trị như Trương Huy San, Dương Hoài Linh và được bọn “ba
que xỏ lá”, cùng các thế lực thù địch trong, ngoài nước và các nhà “ngụy sử” sử
dụng để mị dân. Hơn nữa, chúng coi đó như một tấm bùa hộ mệnh, lời bào chữa để
bảo vệ, thanh minh cho những hành động hèn nhát, bán nước hại dân của chế độ
phong kiến thối nát cuối đời nhà Nguyễn, chính quyền bù nhìn Sài Gòn trước đây.
Đó là luận điệu của những kẻ vong ơn bội nghĩa, “ăn cây táo, rào cây sung”, một
kiểu tư duy nô lệ.
Văn minh nhân loại
là thành quả lao động sáng tạo chung của loài người, chứ không phải riêng có
của chủ nghĩa tư bản, không phải được hình thành trong thời kỳ phát triển tư
bản chủ nghĩa. Tư bản xuất hiện là theo quy luật phát triển tất yếu khách quan
của lịch sử, là chất xúc tác, là điểm mốc để đánh dấu một bước phát triển của
hình thái kinh tế, xã hội và đó hoàn toàn không phải thành tựu tự thân của tư
bản. Trước khi chủ nghĩa tư bản xuất hiện hàng ngàn năm, dưới chế độ cộng sản
nguyên thủy hay thời kỳ phong kiến, thế giới đã chứng kiến sự phát triển rực rỡ
của các nền văn minh như văn minh sông Hằng, văn minh sông Hồng (châu Á), hay
văn minh Maya (châu Mỹ).
Vì vậy, có thể nói
Việt Nam từ xa xưa cũng đã là một nền văn minh của nhân loại. Việc chúng ta
đánh đuổi thực dân Pháp hay đế quốc Mỹ, thực chất là đánh đuổi sự dã man, tàn
bạo và tư tưởng áp bức, bóc lột, muốn nô lệ dân tộc khác mà thôi. Đó là hành
động chính nghĩa để giành độc lập cho Tổ quốc và ấm no, tự do, hạnh phúc cho
nhân dân...Do đó, nói Việt Nam đánh Pháp, đuổi Mỹ thực chất là đánh đuổi nền
văn minh nhân loại là cách nói “tát bùn sang ao”, “cả vú lấp miệng em” hòng
đánh lừa một bộ phận nhân dân nhẹ dạ cả tin và thiếu hiểu biết.
Với xu thế “lợi ích
quốc gia, dân tộc là trên hết” thì sẽ chẳng ai lại dại dột từ chối, bỏ đi những
mối lợi mà người khác đem lại cho mình, đó là bản chất của con người và nhân
dân Việt Nam cũng không ngoại lệ. Nhưng, thực chất thì tất cả những gì thực dân
Pháp hay đế quốc Mỹ trước đây đem đến cho chúng ta có hoàn toàn là những giá
trị văn minh không? Thực chất hành động đó có phải đi khai sáng văn minh cho
dân tộc ta như những gì chúng từng rêu rao không? Câu trả lời chắc chắn là không!
Trước hết, hãy nói
về hành động đem quân xâm lược, nô dịch một đất nước có chủ quyền của thực dân
Pháp và đế quốc Mỹ như vậy đã là văn minh chưa, có xứng đáng là những nền văn
minh của nhân loại? Rồi khi những “nền văn minh nhân loại” đó vào Việt Nam, sự
thực như thế nào thì không chỉ người Việt Nam, mà cả bạn bè yêu chuộng hòa bình
trên thế giới đều thuộc nằm lòng, rằng: Từ năm 1858 đến trước khi Cách mạng
tháng Tám năm 1945 thành công, nhân dân ta lúc đó đã được hưởng những thành tựu
văn minh gì, ngoài làm một kiếp ngựa trâu không hơn không kém, là trên 90% nhân
dân mù chữ, tài nguyên thiên nhiên của đất nước bị vơ vét để làm giàu cho nước
Pháp. Thậm chí, bọn chúng còn đang tâm bắt nhân dân ta phải nhổ lúa trồng đay
để lấy nguyên liệu may quần áo phục vụ chiến tranh phát xít, bỏ mặc hơn 2 triệu
đồng bào phải phơi xác nơi đầu đường, xó chợ vì đói, rét. Và hình tượng cùng
cực đến mức không thể khổ hơn của các nhân vật chị Dậu, Chí Phèo, lão Hạc mà
các nhà văn đương thời đã nói lên tất cả giá trị “văn minh” đó.
Rồi thì bom đạn,
chất độc da cam, bom napal, những “khu trù mật”, “ấp chiến lược”, những đợt bố
ráp, hành quân càn quét “tìm, diệt” của bọn Mỹ, ngụy tay sai; là lối sống thực
dụng, hưởng thụ, rượu chè, bài bạc, đĩ điếm, hút chích; là vợ mất chồng, con mất
cha, gia đình ly tán do chiến tranh, bom rơi đạn lạc. Những giá trị “văn minh”
đó to lớn đến nỗi, đất nước đã được giải phóng gần 45 năm rồi, song cả dân tộc
vẫn chưa khắc phục hết những mất mát, đau thương đó. Những công trình cầu cống,
đường sắt, nhà ga xe lửa, công trình xây dựng mà thực dân Pháp và đế quốc Mỹ
dựng lên ở Việt Nam trước đây cũng không phải vì mục đích tốt đẹp “khai sáng
văn minh” cho chúng ta, mà chính là để phục vụ việc tận thu tư bản được thuận
tiện, nhanh chóng, là để phục vụ các cuộc chơi thâu đêm suốt sáng của bọn tướng
tá, binh lính sau những ngày đánh trận mà thôi.
Thực tế, thực dân
Pháp và đế quốc Mỹ, sau những thất bại liên tiếp, không thể cứu vãn tại Việt
Nam đã phải cút khỏi nước ta một cách nhục nhã, mất danh dự. Nhưng, với truyền
thống yêu chuộng hòa bình, “đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại”,
nhân dân Việt Nam sẵn sàng khép lại quá khứ, vượt qua bất đồng, hướng tới tương
lai để hợp tác với Pháp và Mỹ, vì lợi ích của chính nhân dân mỗi nước. Song,
chúng ta không bao giờ quên được tội ác tày trời mà thực dân Pháp và đế quốc Mỹ
đã gây ra cho chúng ta trước đây. Đó là những bài học lịch sử được viết bằng
máu, là lời cảnh tỉnh để chúng ta không một phút giây nào được lơ là, xao
nhãng, mất cảnh giác mà quên đi lời dạy của Lênin “còn chủ nghĩa đế quốc là còn
nguy cơ chiến tranh”. Thanh minh, bào chữa cho những tội ác của thực dân Pháp
và đế quốc Mỹ đã gây ra với đồng bào ta trước đây chính là hành động ngậm máu
phun người, vong ân bội nghĩa, đánh đồng sự hy sinh xương máu của bao anh hùng
liệt sĩ với hành động xâm lược phi nghĩa, vô nhân đạo của bọn cướp nước và tay
sai bán nước hèn nhát. Lên án Việt Nam đánh đuổi những “nền văn minh nhân loại”
chính là đang rêu rao, tuyên truyền, cổ xúy cho trào lưu phụ thuộc, bán mình cho
ngoại bang mà thôi.
Nếu đã là những
“nền văn minh nhân loại”, vậy tại sao bọn thù địch, phản động, hại nước hại dân
không qua những xứ đó để dệt ước mơ, để thỏa chí tang bồng mà lại luôn quanh
quẩn ở Việt Nam chống phá, chửi bới? Đất nước này, dân tộc này không bao giờ
chấp nhận những kẻ phản phúc, vô ơn như thế!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét