PHẢN BÁC LUẬN ĐIỆU SAI TRÁI CÁI
GỌI LÀ VIỆT NAM
MẤT TỰ DO TÍN NGƯỠNG
Đại
Nguyễn
Ngày
13/4/2018 trên mạng xã hội có bài viết: Việt Nam mất tự do tín ngưỡng tôn giáo
và nhân quyền. Có thể nói trong các âm mưu chống phá Đảng, Nhà nước Việt
Nam của các thế lực thù địch, cơ hội chính trị thì tự do tín ngưỡng, tôn giáo
là vấn đề mà các thế lực thù địch đặc biệt quan tâm và tìm mọi cách để chống
phá, phá hoại. Bằng nhiều thủ đoạn khác nhau, chúng có thể lợi dụng những sơ hở trong các hoạt động tôn
giáo để vu cáo, vu khống, xuyên tạc vai trò lãnh đạo của Đảng, Nhà nước ta vi
phạm “dân chủ”, “nhân quyền”, đàn áp tôn giáo, hòng tạo phản ứng tiêu cực trong
một bộ phận chức sắc và tín đồ tôn giáo, nhằm gây chia rẽ, phá vỡ khối đại đoàn
kết dân tộc. Trong những năm gần đây, các thế lực thù địch, phản động với bản
chất xuyên tạc và một thái độ áp đặt, chủ quan về dân chủ, nhân quyền đã bóp
méo sự thật một cách thô thiển bất chấp thực tế về những thành tựu to lớn của
Việt Nam trong lĩnh vực nhân quyền, tự do tín ngưỡng, tôn giáo. Họ muốn tạo sự
hoài nghi về đường hướng lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam, các chính sách,
pháp luật của Nhà nước ta có liên quan đến tôn giáo và hoạt động tự do tôn
giáo. Đồng thời, dùng mọi thủ đoạn thâm độc xuyên tạc sai sự thật về tình hình
tự do tín ngưỡng, tôn giáo ở Việt Nam hiện nay.
Theo Hiến pháp 2013 của Việt Nam quy định tại
Điều 12, chương I khẳng định: Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam tôn trọng
Hiến chương Liên Hợp Quốc và các điều ước quốc tế mà Việt Nam là thành viên.
Việt Nam là một trong những nước sớm phê chuẩn Công ước quốc tế về nhân quyền.
Với nguyên tắc đó, Pháp lệnh tín ngưỡng, tôn giáo năm 2017 và nhiều văn bản quy
phạm pháp luật khác của Quốc hội, của Nhà nước Việt Nam đã quán triệt và thể
chế hóa đầy đủ những quan điểm, chủ trương, chính sách tín ngưỡng, tôn giáo của
Đảng và Nhà nước ta trong giai đoạn hiện nay. Các quy định pháp lý đó không những phù hợp với tinh thần và nội
dung tự do tín ngưỡng, tôn giáo của Công ước quốc tế, mà còn đáp ứng nhu cầu tín
ngưỡng, tôn giáo của nhân dân, củng cố niềm tin, tạo động lực để đồng bào các
tôn giáo “đồng hành cùng dân tộc”, góp phần quan trọng vào củng cố khối đại
đoàn kết toàn dân tộc, thực hiện thắng lợi sự nghiệp xây dựng và bảo vệ vững
chắc Tổ quốc Việt Nam xã hội chủ nghĩa trong thời kỳ mới. Văn kiện Đại hội XII của Đảng cũng chỉ rõ: “Quan tâm
và tạo điều kiện cho các tổ chức tôn giáo sinh hoạt theo Hiến chương, Điều lệ của
tổ chức tôn giáo đã được Nhà nước công nhận, theo quy định của pháp luật, đóng
góp tích cực vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước”[1].
Như chúng
ta đã biết, Việt Nam là một nước có nhiều tôn giá khác nhau, tạo nên bức tranh
tôn giáo đa màu sắc, do đó việc tổ chức và hoạt động tôn giáo ở Việt Nam là một
vấn đề khá phức tạp. Đây vừa là nét đặc sắc của văn hóa tôn giáo, tín ngưỡng của
dân tộc, nhưng đồng thời kèm theo đó là những khó khăn trong công tác quản lý,
điều hành, cũng như vấn đề xây dựng khối đại đoàn kết dân tộc. Tuy nhiên, dưới
ánh sáng của Đảng ta và Chủ tịch Hồ Chí Minh về vấn đề tôn giáo đã cho chúng ta
có cái nhìn biện chứng, khách quan, toàn diện, đúng đắn và khoa học trong giải
quyết vấn đề tôn giáo. Chính vì vậy đã tạo dựng cho Việt Nam là một đất nước ôn
hoà trong quan hệ giữa các tôn giáo với nhau, có truyền thống đoàn kết tôn
giáo, đoàn kết toàn dân trong quá trình dựng nước và giữ nước. Việc chung sống
hoà bình và bao dung giữa các tôn giáo cùng với tình nhân ái, nhân bản của con
người và xã hội Việt Nam đã tạo ra một bức tranh sinh động về tín ngưỡng, tôn
giáo ở Việt Nam: thuần tuý nhưng phong phú, đa dạng nhưng ôn hòa, đan xen nhưng
không mâu thuẫn...
Đảng và Nhà nước Việt Nam luôn tôn trọng và bảo
đảm quyền tự do tín ngưỡng và không tín ngưỡng, tôn giáo; thực hiện chính sách
bình đẳng, đoàn kết lương - giáo và giữa các tôn giáo với nhau, luôn xem đó là
một trong những nhu cầu, nguyện vọng chính đáng của mỗi người dân: có thể theo
hoặc không theo một tôn giáo nào. Trong thực tiễn phải đấu tranh phê phán các
biểu hiện, thái độ hẹp hòi, thành kiến, phân biệt đối xử với đồng bào theo đạo
và không theo đạo; đồng thời, chống mọi hành vi vi phạm quyền tự do tín ngưỡng,
tôn giáo và nghiêm cấm lợi dụng quyền tự do tín ngưỡng, tôn giáo để hoạt động
mê tín dị đoan, hoạt động trái pháp luật và chính sách của Nhà nước, kích động
chia rẽ các dân tộc, gây rối, xâm phạm an ninh quốc gia và ngăn chặn mọi hành
vi lợi dụng tôn giáo phá hoại độc lập và đoàn kết dân tộc thì bị nghiêm cấm và
trừng trị thích đáng.
Đặc biệt, cần
phải có biện pháp để đấu tranh ngăn ngừa các hiện tượng như: đòi đa nguyên
chính trị, đa đảng đối lập, dựng ngọn cờ “tự do”, “dân chủ”, “nhân quyền”; chia
rẽ giữa nhân dân, Quân đội, Công an với Đảng, Nhà nước; chia rẽ lương giáo với
các tổ chức quần chúng khác trong hệ thống chính trị, phá hoại khối đại đoàn kết
toàn dân; tuyên truyền bản chất của chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa cá nhân, chạy
theo ham muốn vật chất tầm thường, gieo rắc văn hoá đồi truỵ, tệ nạn xã hội, mê
tín dị đoan để thu lợi bất chính…Vì vậy, cần phải kiên định những vấn đề có
tính nguyên tắc trong công tác xây dựng Đảng. Nâng cao năng lực cầm quyền của Đảng
và bảo đảm sự lãnh đạo của Đảng có hiệu lực, hiệu quả; bản lĩnh chính trị của Đảng
không ngừng được củng cố và nâng cao, đáp ứng yêu cầu sự nghiệp công nghiệp
hóa, hiện đại hóa đất nước./.
[1]
Đảng Cộng sản Việt Nam: Văn kiện Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ
XII, NXB. CTQG. H. 2016. tr, 165.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét